SÁCH THẦN

  • + Yêu thương không quay trở lại

    Có những đêm tôi nằm nghe một khúc nhạc không lời nào đó từ Woim mà thấy lòng mình dậy sóng. Kỳ lạ thật, nhạc không lời lại đổ đầy chữ vào t...
  • + Đừng cố yêu chỉ để quên một người

      Doc truyen : "Đừng cố yêu chỉ để quên một người" Khi anh nói rằng anh yêu em, em đã hạnh phúc đến vỡ òa. Gần 3 năm ôm ấp mối ...
  • + Bà lão ăn mày và đứa bé

    Bà lão chống gậy, một tay cầm mảnh gáo dừa đứng trước cửa mọi nhà xin của bố thí. Tiếng con chó nhà chủ rít lên nghe khác thường...
  • + Đường về nhà

    Phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Hẹn hò vội vã, đối thoại hời hợt. Quên mất cách đánh vần chữ "Đam mê". Buổi chiều chủ nhật. Ngồi nắm ta...
  • + Số khổ

    Các bạn có thể đọc truyện trực tuyến mới nhất hãy tại: truyện cười vova full Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng...
  • + Tứ đại công chúa tài năng và tứ đại công tử lạnh lùng - Chương 5

    Còn về phần 2 nàng kia thì hết shop này lại shop khác các quầy bán hàng như được khai phá . -Mua cái váy trắng đó đi ?-mai -uk cái váy ...
  • + Vá lại trái tim

    Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lạ...
  • + Màu đặc biệt, ngày cũng đặc biệt

    Các bạn có thể đọc truyện online hay nhất tại: truyện cười Một trọc phú bước vào salon ôtô, vênh váo nói: - Hãy chọn cho tôi...
  • + Một chút mỗi ngày

    3. Bạn đã bao giờ thích một cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt? Tôi như thế, chỉ từng đúng một lần như thế, nhưng đó là một câu chuyện...
  • + Tứ đại công chúa tài năng và tứ đại công tử lạnh lùng - Chương 12

    Nhận chỗ ngồi…… -Hân hạnh chào đón bạn-khi Mai vừa mới đến bàn thì đã có 1 chàng hoàng tử chào đón nồng nhiệt kèm theo là nụ cười rạng ...
Đăng lúc 19:18 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm

--------------------------


 Năm mang thai cô, mẹ cô gặp một tai nạn nhỏ nên bị băng huyết và mất ngay sau khi sinh cô. Lúc đó, cô mới nằm bảy tháng trong bụng mẹ, nhưng trông cô không có cái vẻ yếu ớt của những đứa trẻ thiếu tháng. Ngược lại, cô khỏe mạnh và vô cùng lanh lợi nên được mọi người vô cùng yêu quí. Vắng sự quan tâm của mẹ, thay vào đó, bà ngoại vô cùng yêu thương cô, bà thường hay kể cho cô về người mẹ đầy nghị lực của mình cũng như dạy cô rất nhiều thứ. Bà dạy cô học chữ, dạy cô hát, dạy cả cách ăn uống. Có lẽ nhờ có sự chỉ dạy chu đáo của bà ngoại mà lúc nào mọi người cũng phải quí mến cô. Nhưng tài sản lớn nhất bà để lại cho cô có lẽ là cuốn sách thần. Đó là một cuốn sách cũ, bìa ngoài rất đẹp, được viền vàng. Mỗi trang sách là một hình ảnh kì bí và một lời khuyên nho nhỏ.

    Cô còn nhớ, lần đầu tiên bà trao cuốn sách cho cô là năm cô 10 tuổi. Hồi ấy, cô còn là một nhóc học sinh ngây thơ. bà dặn: " Cuốn sách thần kì này rất hiệu nghiệm. Nó được tổ tiên của chúng ta truyền lại đến bây giờ. Đó là quyển sách duy nhất, không có bản thứ hai. Cháu là người may mắn có được nó. Nhưng cháu không có quyền lạm dụng nó, cháu chỉ được sử dụng nó khi cháu không thể tìm ra câu trả lời cho những khúc mắc của chính mình!"

   Cô bé mỉm cười, hai bím tóc lí lắc đung đưa trong gió, má lúm đồng tền xoáy sâu trên khuôn mặt. trông cô chẳng khác gì thiên thần trên trang bìa của cuốn sách. Ôm chặt cuốn sách trong tay, cô mở ra xem từng trang một. Mỗi trang đều thật tuyệt vời và lung linh màu sắc. Một cô bé lên 10 chưa thể hiểu hết những điều cuốn sách nói, nhưng nghe lời bà dặn, cô cất quyển sách vào một góc trong hòm đồ nữ trang của mình.

    Cuối năm đó, bà bị ốm, bà yếu dần và mất dần khả năng đi lại. Bình thường, bà hay dẫn cô đi chơi, đi dạo trong công viên nhưng vào thời điểm đó thì không thể. Đôi chân bà teo tóp vì bị thoái háo, gương mặt bà hốc hác nhưng đôi mắt thì sáng hơn. Cho dù bệnh tật, chưa bao giờ bà hết yêu thương đứa cháu gái đáng yêu. Bà vẫn gọi cô đến bên giường và kể chuyện. Những câu chuyện ấy - truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn và truyện về mẹ.... thu hút đến lạ lùng, khiến cô không thể rời mắt khỏi bà để chạy đi chỗ khác chơi....

   Rồi một hôm, bố bảo bà ốm nặng, bà phải nhập viện. Trông bà tiều tụy hơn bao giờ hết. bà không kể chuyện cho cô nữa. Trong bộ pirâm màu kẻ sọc của bệnh viện, bà chỉ nhắm nghiền đôi mắt như một bà tiên đang ngủ. Cô bé vào thăm bà, chỉ lặng ngắm bà mà không kìm nổi nước mắt... Cô bắt đầu lo lắng. Trong đầu cô nhen nhóm lên những nỗi niềm sợ hãi. Cô chạy về nhà, cô mở hòm lấy sách thần. Ôm quyển sách, cô khẽ nguyện cầu cho mọi thứ tốt đẹp. Rồi cô lật nhanh ra một trang trong đó. Sách nói: " Thiên đường là nơi hạnh phúc nhất, ở đó, người ta sẽ không phải khổ đau!"


    Vừa lúc đó, cô hay tin bà tỉnh lại và bà tỉnh lại và muốn gặp cô. Chỉ chờ có thế, cô chạy nhanh đến bên bà, sà vào lòng bà. Bà móm mém cười:

- Vậy là cháu đã lớn rồi, nhớ lời bà dặn, lúc nào cũng phải dũng cảm, manh mẽ!

- Bà! thiên đường là gì hả bà? - Cô bé hỏi lại, đôi mắt ngây thơ, cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ bà ngoại.

- Thiên đường, đó là một nơi rất đẹp cháu à, ở đó có thiên thần, có các bà tiên và có những linh hồn hạnh phúc! những người tốt bụng và sống nhân đức sẽ được thần tiên lựa chọn đến đó!

- Bà! Có phải mẹ cháu cũng ở đó không?

- Tất nhiên rồi, mẹ cháu đã mang nặng đẻ đau ra cháu, rồi lại hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cháu. Mẹ cháu xứng đáng với nơi đó! - Bà cười hiền hậu. Đôi mắt bà ánh lên niềm tin và sức mạnh, truyền hơi ấm của mình cho cô.

- Bà! Bao giờ cháu được gặp mẹ! 

Bà xoa đầu cô rồi đáp:

- Cháu ngốc quá, mẹ cháu lúc nào cũng dõi theo cháu, cháu phải sống tốt cho mẹ vui nhé! Khi nào lên tới thiên đường bà sẽ nói với mẹ cháu rằng cháu nhớ mẹ, cháu yêu! 

   Nói rồi, đôi mắt bà nhắm nghiền lại. Cô không gượng hỏi được thêm bất cứ câu nào nữa. Bà lên thiên đường với mẹ rồi, bà bỏ cô lại một mình với một mớ thắc mắc chưa giải đáp. Cô trách sách thần không giữ bà lại với cô nên không thèm ngó ngàng tới nó nữa. Kỉ vật của bà trở thành món đồ bị lãng quên trong một góc chật hẹp. Mỗi lần nhớ bà, cô ngồi ôn lại những kỉ niệm qua cuốn nhật kí và thỉnh thoảng cô lại chạm thấy một dòng chữ nho nhỏ trong nhật kí:

" Ngày... tháng... năm...

Thiên đường là nơi tuyệt vời nhất. bà và mẹ đang ở nới ấy. Chỉ có những người tốt mới được lên thiên đường..."

   Mỗi lần như thế, cô lại mỉm cười. Cô hạnh phúc vì đến giây phút cuối cùng, trông bà vẫn thật hạnh phúc, môi bà vẫn móm mém, đỏ tươi, chỉ như một bà tiên đang ngủ.

  ***********************************************

   Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô vẫn mạnh mẽ sống cuộc đời của chính mình. Cô luôn mỉm, vì cô hay phúc hay đơn giản vì nụ cười ấy rất đẹp. Và cô vẫn giữ thói quen đọc nhật kí, ôn lại những kỉ niệm.

"Ngày... tháng... năm...

Bà ơi, người ta quan tâm cháu! Cháu phải làm thế nào bây giờ??? Hôm nay, cháu đến lớp sớm, có một lá thư trong hộc bàn, người ta nói là để ý cháu từ lâu và muốn làm thân với cháu... Cháu..."

     Năm ấy, cô 17 tuổi, vừa xinh đẹp vừa nết na. Cô gái tuổi xuân thì đang trong những ngày tháng đẹp nhất của tuổi học trò. Cái nụ cười mê hồn của cô, cách cô ứng đáp mọi người thu hút biết bao ánh nhìn, nhất là của những người bạn khác giới, họ mê mẩn trước đôi má lúm đồng tiền quyến rũ và đôi mắt trong trẻo như ngọc. Người ta nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Có lẽ vì thế mà con mọt sách như Quân - anh chàng lớp trưởng vừa đẹp trai, vừa học giỏi lại còn khéo tay, một kẻ đào hoa sát gái cũng không thể thoát khỏi vòng lưới của những kẻ chịu đứng như trời trồng khi cô xuất hiện. Ừ, Cô và Quân là một cặp hoàn hảo. Bạn bè trong lớp ai cũng ganh tị với họ về cả ngoại hình lẫn tố chất thông minh sẵn có. Lúc nào họ cũng kè kè bên nhau, đi học, đi chơi và nhất là khi có nhữn bài tập khó. Cô vốn tưởng đóchỉ là tình bạn quá đỗi thân thiết. Chỉ khi Quân tỏ tình, lá thư ngọt ngào ấy mới làm cô giật mình xao xuyến. Cô ngượng đỏ mặt trước những dòng chữ nắn nót trong tờ giấy được gấp dạng origami cẩn thận đặt trong hộc bàn. Cô biết chắc đó không phải sự lừa phỉnh của ai đó để trêu đùa cô vì cô nhận ra nét chữ đặc trưng của cậu bạn mà không cái có thể bắt chước thần thái ấy.

"Ngày... tháng... năm...

Bà ơi! Cháu đã quyết định sẽ thích cậu ấy. như thế có được không bà. Hôm nay, cháu đã rất phân vân, cháu chợt nhớ ra sách thần bà tặng cháu. Lâu rồi cháu không đếm cỉa đến nó, nó càng ngày càng cũ kĩ hơn bà ạ.... Sách thần bảo cháu: " Hãy nắm giữ yêu thương!"

Bà ơi, cháu ước gì bà vẫn luốn ở bên cháu để chỉ cho cháu phải làm thế nào. Cháu nhớ bà! Bà ơi, bà và mẹ vẫn khỏe chứ ạ???"

   Vậy là học trở thành một cặp. Hàng ngày, họ học chung, chơi chung, sẻ chia những buồn vui. Thật ra thì họ đã như thế từ khi còn là một đôi bạn thân. Quân vẫn luôn để ý xem cô muốn gì và đáp ứng đầy đủ những mong ước của cô. Cách Quân chăm sóc cô khiến những kẻ khác phải ganh tị. Lúc cô ốm, anh chàng nấu cháo cho cô. Anh đến đón cô đi học mỗi sáng. Sinh nhật hay những dịp lễ đặc biệt trong năm, Quân luôn tự tay chuẩn bị những món quà đặc biệt nhất, có rất nhiều đồ handmade mà anh phải bỏ rất nhiều thời gian, công sức mới hoàn thiện. Tình yêu của anh biến cô thành thiên thần hạnh phúc nhất thế gian. Bên Quân, lúc nào cô cũng có thể nở nụ cười mê đắm- nụ cười dành tặng kẻ si tình.

******************************************

     5 năm trôi qua, hết thời phổ thông trong sáng, đến giảng đường đại học, họ vẫn luôn làm người ta phải ganh tị về một tình yêu đẹp như tranh. Học 2 trường khác nhau nhưng Quân vẫn hàng ngày tranh thủ gặp cô, vẫn chăm sóc cô chu đáo. Không gặp được trực tiếp thì lại là những SMS xuyên đêm. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào chưa bao giờ vướng một chút bụi mờ. Cho đến một ngày...

- Anh, em cảm thấy mệt mỏi! - Giọng cô thều thào. Cô rầu rỉ, chán nản. Trông cô không ai nhận ra cái cô bé lém lỉnh, thông minh thường ngày.

- Em làm sao thế? - Quân điềm tình hỏi thăm người bạn gái. Anh vẫn quan tâm cô như ngày đầu yêu nhau. Ánh mắt anh trùng xuống. Lần đầu tiên anh thấy cô như thế này, lần đầu tiên anh thấy mình không biết phải làm gì để an ủi cô.

- Chỉ là em thấy ngột ngạt Em rất cảm ơn anh vì đã luôn yêu em hết mình. Em biết, không có gì đánh đổi được những tình cảm ấy. Chỉ là em thấy mình quá nhỏ bé, mình bị bóp ngạt trong tình yêu của anh!- Co giãi bày. Có vẻ như cô giận giỗi. Chính cô còn không hiểu mình đang làm gì. Cô đang ruồng rẫy anh ư? Sao cô có quyền làm thế? Cô không muốn nghĩ nữa.

- Không! Sao em lại như thế? Em phải hiểu chứ, anh luôn yêu em mà! - Người thanh niên phân trần. Anh đau xót đến tột độ vì cách cư xử khác lạ của cô gái. Anh thắc mắc là mình đã sai ở đâu mà không tìm nổi nút gỡ.

- Em biết anh luôn yêu em. Lỗi tại em. Em mệt anh à!

- Thôi được. Em nên suy nghĩ thêm. Anh không làm phiền em đâu. Anh đưa em về nhà nhé. - Quân hiểu là cô đang vướng mắc gì đó. Cô mắc kẹt giữa tình yêu của anh và xô bồ của cuộc sống. Có lẽ, anh nên để cô có một kohảng thời gian nho nhỏ tự cảm nhận.

    Cô về nhà. Cô phát ốm, nằm bẹp giường mấy hôm. Dạo này, công việc học tập sa sút ghê gớm. Bạn bè thì hay lôi Quân ra so sánh, họ tâng bốc anh, họ ganh đua với cô, làm cô mệt. Còn anh thì cứ như thế, chăm sóc cô ân cần như bà từng chăm sóc cô, không để cô phải một chút khổ cực. Nhiều lúc cô thấy Quân như một bảo mẫu, anh không còn mới mẻ như ngày đầu, con người anh vẫn chỉ như thế... Mệt mỏi, cô trốn Quân, không liên lạc, không cho anh gặp. Cô bế tắc. Sau ngần ấy thời gian, cô lại mở sách thần một lần nữa:

 " Con người ấy làm con không hạnh phúc!" 

   Tự nhiên cô nghe như giọng của bà vọng về. Cô tưởng ra cái nụ cười móm mém của bà. Nhưng sao lại như thế? Chả lẽ đã đến lúc cô phải buông Quân ra cho một người khác tốt hơn. Cô sợ cảm giác này. Mọi thứ sụp đổ, những thứ anh mang lại cho cô không làm cô hạnh phúc, nó làm cô mệt mỏi hay sao??? Cô ngất lịm đi trong sự cô đơn, đau ốm...

   3 ngày không liên lạc được với cô, không làm cách nào biết tình hình của cô, qua bạn baè hay người thân đều đều vô ích. Quân lao thẳng đến nơi cô ở. Căn phòng khóa trái cửa, không ai trả lời, không một âm thanh nòa vọng ra từ nơi ấy. Tự nhiên, lòng anh như có ngọn lả đang nhen nhóm. Anh lo lắng phát điên. Như có một ma lực thôi thúc anh đạp cửa xông vào.

   Cô đang năm trên sàn, môi trắng nhợt, đầu tóc rũ rượi. Không kịp gọi tên cô, anh kêu ứu rồi gọi 115 và theo cô đến bệnh viện. Cô bị thiếu máu và suy nhược, cũng may là  người cùng nhóm máu O,Rh+ nên Quân có thể truyền cho cô. 

  Lúc nằm viện, cô mê man, cô gọi tên Quân. Cô xin lỗi anh. Cô còn kể cả lúc cô nhàm chán khi anh quá quan tâm cô. Rồi cô cả trách mình nữa. Còn Quân chỉ chờ đợi. Anh hôm lên tay cô, vuốt tóc cô và cầu cho cô mau bình phục. Anh nhớ nụ cười của cô.

  Thế rồi, mọi thứ được đền đáp, cô tỉnh lại và ôm trầm lấy người yêu khóc nức nở:

- Em không hạnh phúc là vì con người em. là em sai. Em xin lỗi! - Gương mặt cô đã hồng hào trở lại. Nhìn cô như con chim non vừa lạc mẹ, vừa thương, vừa ngộ.

- Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi! - Quân vẫn giữ phong độ của một chàng trai luôn biết quan tâm. Anh vẫn yêu cô như cái tuổi 17 thưở nào!

- Em sẽ học nấu ăn, em sẽ làm thiệp tặng sinh nhật anh! Em cần thay đổi con người đã không làm em hạnh phúc này! - vừa nói, cô vừa khóc nấc lên...

- Ngốc à! cứ làm gì em muốn!

    .... Cô nhận ra rằng mình phải bảo vệ tình yêu mình đang có. Cô cất sách thần vào nơi trang trọng nhất để sau này sẽ truyền lại cho các thế hệ sau... Cô và Quân- hai người sẽ hạnh phúc đến khi nào thiên đường rộng mở cánh cửa đón hai người và cô sẽ đợi để xin lỗi bà, để gặp mẹ. Cô sẽ chờ đợi ngày ấy bằng cách yêu thương người sẽ gắn bó với mình cả cuộc đời.


--------------------------

Nguồn: đọc truyện online hay nhất


GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC